trăng chạy...
Nhiên nằm đung đưa trên võng, chiếc võng mắc qua hai cây cột trước hiên nhà, con Vàng nằm phía dưới Nhiên, nó đang ngủ say, Nhiên vừa đưa võng, vừa ngoáy mũi, chán chường nhìn con Vàng, tiếng ngáy đều đều, làm Nhiên ganh tị, đã hơn một tuần nay, Nhiên đã không có giấc ngủ trọn vẹn. Đã tròn mười ngày, bà ngoại Nhiên mất. Có lẽ do mất đi giọng nói của chủ nhân ngôi nhà nên cây cối, không khí, hay thậm chí là hơi thở của Nhiên, cũng nhạt nhòa, buồn tẻ. Tất cả chìm đắm trong sự im lặng, từ lúc ngoại mất đến khi hoàn tất việc mai táng, con Vàng mới về nhà, Nhiên hỏi nó vì sao nó lại rời đi, bỏ Nhiên một mình, Nhiên đã đau đớn, rã rời, chống chọi mọi thứ, quyết không rớt một giọt nước nào lên má, dù đôi mắt nóng đỏ, nhiều lần đã muốn chực trào ra ngoài. Về đến nhà, con Vàng cứ nằm yên dưới võng, chiếc võng mà ngày nào ngoại cũng nằm, lắc nhẹ, nghe tiếng radio rè cũ, nhìn ra trước ngõ, ngóng chờ tiếng xe, tiếng người. Con Vàng chẳng thèm ăn uống gì, đã hơn hai ngày, nó cứ nằm yên đó, còn Nh